-
1 διαφθορα
ἥ1) разрушение, разорение(τῆς πόλεως Thuc.)
2) повреждение, обезображивание, порча(τῆς μορφῆς Aesch.)
3) уничтожение, истреблениеΛαΐου διαφθοραί Soph. — убийство Лаия;4) развращение, совращение(τῶν νέων Xen.)
5) подкуп(διαφθοραὴ κριτῶν Arst.)
6) порочность7) тело, бросаемое на съедениеὕβρισμα καὴ διαφθοράν τινι Eur. — на посмеяние и на растерзание кому-л. -
2 δια-φθορά
δια-φθορά, ἡ, 1) die Vernichtung, der Untergang; ἐφῆκεν ἰχϑύσιν Soph. Ai. 1297; ὀμμάτων, Blendung, O. C. 552; Λαΐου, Ermordung, O. R. 573; δεργμάτων Eur. Phoen. 877; τῆς πόλεως Thuc. 8, 86; μέχρι διαφϑορᾶς πολεμεῖν Plat. Menex. 242 d. – 2) Verschlechterung, Verderbniß, τῆς μορφῆς Aesch. Prom. 643; Plat. Soph. 228 a; νέων, Verführung, Xen. Apol. 19; κριτῶν, Bestechung, Arist. rhet. 1, 12; Pol. 5. 60; auch = Schändung, Hdn. 1, 11, 12. – 3) Abortiren, Medic.